Có thích khách công khai hành thích ngay trước mấy vạn thuỷ quân, có long bào tìm ra được ở Tần Vương Phủ, có thư từ qua lại giữa Tần vương và Từ Nguy, còn có chính miệng phó tướng Từ Nguy thú nhận tội trạng, nhân chứng vật chứng đều đủ, Tần vương mưu phản đã là sự thật không thể thay đổi. Cho dù Sở Vương liên tục xin tha thay Tần vương, Tuyên Đức Đế vẫn hạ chỉ, bảo ông nhớ lại tình thân, lưu lại cho Tần vương một mạng, chỉ cách chức làm huyện công, cả nhà sung quân đến Phòng Châu. Phó tướng Từ Nguy chém đầu răn chúng, vợ con lưu vong đến Nhai châu.
Tuyên án xong, Tuyên Đức Đế vứt bỏ văn võ bá quan, mỏi mệt không chịu nổi rời đi, mới rời khỏi đại điện, chợt nghe sau lưng truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập quen thuộc. Tuyên Đức Đế biết rõ người đến là ai, tức giận đến đầu đau, ông ta làm nhiều như vậy là vì ai? Lão đại sao lại một chút cũng không nhận thức được nỗi khổ tâm của ông ta?
“Phụ hoàng. . .”
“Câm miệng!” lửa giận kiềm nén thật lâu rốt cuộc cũng bị sự lo lắng trong lời nói của nhi tử làm cho bùng phát, Tuyên Đức Đế đen mặt xoay người lại, sắc mặt khó coi đến mức ngay cả Sở Vương vẫn luôn không hề sợ hãi cha già cũng kinh sợ tại chỗ.
Nhi tử ngậm miệng, nhưng lửa giận trong lòng Tuyên Đức Đế vẫn cần phát tiết, ánh mắt lạnh lùng trừng nhi tử: “Đó là đệ đệ của trẫm, nếu không có chứng cứ vô cùng xác thực, con cho rằng trẫm cam lòng đuổi ông ta ra kinh thành? Con một lòng suy nghĩ cho ông ta, nhưng có nghĩ qua trẫm hôm nay thiếu chút nữa mất mạng trong tay ông ta? Con luôn mồm muốn trẫm nhớ tình thân, vì sao không đi khuyên nhủ hoàng thúc của con cho thật tốt? Trong mắt con chỉ có hoàng thúc, có phải cũng giống như ông ta, ngóng trông trẫm chết sớm hay không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây