Quách Bá Ngôn biết rõ trong đầu Thọ vương gia khẳng định không chào đón ông cùng với trưởng tử, ông cũng biết bất kể ông làm cái gì cũng không thể thay đổi được loại cục diện này, nhưng nên khách sáo thì cứ nên khách sáo. Sau khi mời Thọ vương dùng trà, Quách Bá Ngôn trước khen ngợi hành động Thọ vương phân ưu thay Hoàng Thượng tuần tra Hoàng Hà một phen, sau đó bắt đầu trò chuyện về những điều mắt thấy tai nghe khi ông ở khu vực Hoàng Hà trước kia.
Quách Bá Ngôn tuy là võ quan, nhưng cũng có tài trị quốc, kiến giải độc đáo, Triệu Hằng nghiêng đầu lắng nghe, thỉnh thoảng gật gật đầu.
Quách Bá Ngôn tâm sự khoảng chừng một khắc đồng hồ, ngay lúc ông đang âm thầm suy đoán rốt cuộc Vương Gia chuẩn bị khi nào mới nói “chính sự” với ông, ngoài cửa nhà chính bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng trưởng tử, võ tướng trẻ tuổi chừng hai mươi, mặc quan phục Mã Quân Đô Ngu Hậu, tự có một phen uy nghiêm. Quách Bá Ngôn nhìn trưởng tử, trong lòng yên lặng so sánh một phen, trưởng tử và Thọ vương đều là nhân trung long phượng, trưởng tử lạnh lùng, uy áp phóng ra bên ngoài, liếc mắt khiến cho bách tính bình thường sợ hãi, mà Thọ vương lại là khí chất thanh quý, làm cho người kính nhiều hơn là sợ.
Luận khí độ, trưởng tử không bằng Thọ vương, như hổ báo chống lại long phượng.
Luận tài cán, trưởng tử có dũng bắt đầu sự nghiệp, Thọ vương có tài trị vì thiên hạ, thời loạn thế trưởng tử có lẽ có mấy phần nắm chắc hơn Thọ vương, nhưng hôm nay là thiên hạ thái bình của hoàng tộc họ Triệu, Thọ vương cho dù chỉ là Vương Gia, trưởng tử dù thế nào cũng không thể vượt trội hơn người ta.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây