Vừa vào tháng mười một, kinh thành bắt đầu có tuyết rơi, rơi trong ba ngày liên tiếp, ông trời rốt cuộc mệt mỏi, cho bách tính được ngày nắng đẹp, vào ngày thứ bảy, tuyết đọng trên đường cơ bản cũng tan ra không sai biệt lắm, giống như có người cố ý quét dọn qua, sạch sẽ, đi ở phía trên cũng cảm thấy thư thái.
Thái phu nhân dắt Thượng Ca Nhi đến xem Tống Gia Ninh, vào nhà liền cười: “Đầu tháng ta còn lo lắng tuyết vẫn còn rơi, chúng ta lo liệu tiệc cưới phiền toái, bây giờ nhìn lại là lo lắng vô ích, Gia Ninh chúng ta chính là có phúc khí, ông trời cũng thiên vị con, thấy con sắp xuất giá, vội vàng ngừng tuyết, không nỡ khiến con ngột ngạt.”
Tống Gia Ninh xấu hổ, đỡ Thái phu nhân đến ngồi trên noãn tháp: “Tổ mẫu ngồi đi.”
Mậu Ca Nhi vẫn luôn dựa vào tỷ tỷ ở bên này thì đã chạy đến bên cạnh Thượng Ca Nhi, hai đứa nhỏ châu đầu ghé tai, không biết đang nói thầm cái gì đó.
Thái phu nhân ngó ngó hai đứa cháu, sau đó ánh mắt dời đến trên người Tống Gia Ninh, thấy cháu gái sắc mặt hồng nhuận phơn phớt xinh đẹp như hoa mẫu đơn, Thái phu nhân kéo bàn tay non mềm tinh tế của tiểu cô nương, cảm khái nói: “Ngày mai khách nhân đến chúc nhiều, thừa dịp hôm nay ít người, tổ mẫu hảo hảo tâm sự với An An, ba tỷ tỷ con xuất giá trước, cũng nghe tổ mẫu một đống lải nhải.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây