Nửa đêm canh ba, Quách Bá Ngôn vẫn không cách nào chìm vào giấc ngủ, trước mắt tất cả đều là thân ảnh trưởng tử quỳ đưa lưng về phía ông.
Ông biết rõ trưởng tử sai rồi, sai rất thái quá, Quách Bá Ngôn cảm thấy quái lạ khi trưởng tử đối với muội muội sinh ra tà niệm, nhưng ông cũng nhịn không được tự trách mình. Con không dạy, lỗi của cha, nếu ông có thể sớm chút phát hiện tâm tư của trưởng tử đối với nữ nhi, nếu ông có thể kịp thời khuyên can, trưởng tử cũng không lặp đi lặp lại nhiều lần mà phạm nhiều sai lầm như vậy.
Lập tức bảo trưởng tử đi ra ngoài lịch luyện một năm, mẫu thân sẽ càng không muốn? Tuy rằng ông liên tục ám chỉ thế tử vị của trưởng tử sẽ không rơi xuống, trưởng tử ở bên ngoài lâu như vậy, có thể nghi kỵ phụ thân thật đã quên hắn hay không? Quách Bá Ngôn cũng không nỡ, nhưng ông nhất định phải làm như vậy, một là vì bàn giao cho Thọ vương, thứ hai, ông phải tách trưởng tử và nữ nhi ra, chỉ có cách khá xa rồi, ý niệm trong đầu trưởng tử mới có thể phai nhạt.
Đối mặt với đỉnh màn trướng, Quách Bá Ngôn im lặng thở dài.
Bên tai truyền đến động tĩnh rất nhỏ, Quách Bá Ngôn quay đầu, trong trướng đen kịt một màu, ông không nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ cảm thấy thê tử ỷ lại mà nhích lại gần, giống như lạnh, rúc vào trong lòng ngực ông tìm kiếm ấm áp, nhỏ nhắn xinh xắn. Quách Bá Ngôn vô thức ôm lấy thê tử, nghe mùi thơm ngát nhàn nhạt trên người thê tử, đáy lòng Quách Bá Ngôn, sinh ra một tia áy náy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây