Thôi Vệ Quốc cảm động bùi ngùi: “Tiểu Ngô à, cậu không nên tiễn tôi.”
Tiểu Ngô đỏ mắt: “Thủ trưởng à ngài đừng nói vậy, tôi luôn hướng về ngài, ngài chính là Thủ trưởng của tôi.”
Thôi Vệ Quốc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Sao cậu lại không tiến bộ như thế, thành thật quá mà. Cậu thành thật như vậy sẽ không khá lên đâu.”
Tô Mạn mỉm cười, nếu như nói thành thật, ai mà qua được đồng chí lão Thôi, đây gọi là sếp nào lính nấy.
Tiểu Ngô còn đang đỏ mắt không nỡ đây này, mấy đồng chí lớn tuổi cũng mặc đồ thường đến đây.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây