“Không đi, mấy đứa đều bận bịu công việc của mình, cha mẹ đi làm gì chứ? Cha cũng không phải bị liệt, bên bộ đội cũng còn không ít người, những người trẻ tuổi đó đều chưa trải qua chuyện gì, không chịu nổi chức trách lớn, cha phải giám sát họ.”
Tô Mạn nói: “Cha à, vậy để con nói thẳng đi, có phải gần đây hướng gió ở thủ đô có hơi thay đổi không.”
Thôi Vệ Quốc đáp: “Hướng gió gì, con nghe ai nói?”
“Mặc dù con ở cách xa nhưng vẫn thường xuyên xem báo chí. Đối với chính trị con rất nhạy cảm. Con cảm thấy tư tưởng mấy người bên trên thủ đô có hơi khác biệt. Cha à, cha cũng là lão thành cách mạng, chắc là cha cũng cảm nhận được chút gì đó.”
Thôi Vệ Quốc trầm mặc một hồi uống một hớp rượu: “Cũng không phải chuyện gì lớn, tranh luận là điều không thể tránh khỏi. Qua rồi là ổn thôi. Mấy người trẻ tuổi tụi con không nên nghĩ quá nhiều.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây