Nam Bình hiện nay dưới sự quản lý của cô và Lão Triệu, kiên cố vững vàng, cộng thêm câu khen ngợi của đồng chí chủ tịch lúc trước. Cô cảm thấy mình vẫn có khả năng cho mọi người trong gia đình sống một cuộc sống an ổn trong điều kiện này.
Lý Thục Hoa nhận được điện thoại rất vui, nghe Tô Mạn mời họ đến Nam Bình, trong lòng thấy rất cảm động: “Công việc con bận rộn, chúng ta đến lại ảnh hưởng con. Mà cha con thì bây giờ không chịu xa mấy lão chiến hữu của ông ấy đâu, cả ngày ở bộ tham mưu làm cái gì mà sa bàn chiến tranh với bọn họ. Nào ông ấy có chịu đi nơi khác.”
“Nhưng con thấy ở bên đó lạnh lắm, hơn nữa Thôi Hướng Bắc cũng không ở nhà, cha mẹ qua bên này với con cho vui.”
“Không phải lo về cha mẹ đâu. Cha mẹ sống ở đây tốt lắm. Bây giờ còn con cái nhà ai cả ngày ở bên cha mẹ nào, bao nhiêu nhà trong đại viện chúng ta con cái mấy năm chưa trở về, ở ngoài phấn đấu sự nghiệp cả. Con với Tiểu Bắc đạt được thành tựu trong lòng cha mẹ cũng mừng theo. Xưởng đồ gia dụng Nam Bình trước con lập, bây giờ gặp ai cha con cũng khoe với người ta. Những chuyện Tiểu Bắc làm cha mẹ chẳng biết được bao nhiêu, cha con nói giờ là trông cậy vào con cho ông ấy nở mày nở mặt.”
Trong lòng Tô Mạn không rõ là tư vị gì: “Nhưng con nhớ cha mẹ lắm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây