Tô Mạn đứng trên bục, nhìn dáng vẻ của công nhân phía dưới như thế, trong lòng cô đột nhiên dâng lên một cảm xúc lạ lẫm.
Trước kia cô luôn cảm thấy cho dù bản thân mình hy sinh cho người khác bao nhiêu, người ta cũng sẽ không ghi nhớ trong lòng. Giống như những học sinh mà năm đó mẹ cô giúp đỡ, nhưng không hề đến thăm mẹ cô vậy.
Đối với công nhân của xưởng gia dụng, quả thực cô không có quá nhiều tình cảm. Cô đối xử tốt với họ là vì cô biết phải đi con đường phát triển lâu dài. Muốn để công nhân cam tâm tình nguyện làm việc cho xưởng, để mở rộng xưởng. Suy cho cùng thì cô vẫn vì bản thân cô.
Bây giờ điều mà các công nhân này báo đáp cho cô đều là lòng chân tình.
Tô Mạn thở dài một hơi, cười nhìn các công nhân và nói: “Các đồng chí, mọi người cũng nhìn thấy thông báo trong xưởng rồi nhỉ, kể từ ngày hôm nay, tôi phải rời khỏi xưởng chúng ta rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây