Vẻ mặt Thôi Hướng Bắc nghiêm túc lên: “Chuyện gì vậy?”
Tô Mạn đành nói đơn giản chuyện mậu dịch xuất khẩu với Thôi Hướng Bắc. “Em không quá muốn cho chú Cố làm chuyện này. Dù sao hoàn cảnh quốc tế bây giờ rất vi diệu.”
Khuôn mặt Thôi Hướng Bắc nghiêm túc lên, tuy rằng anh không có tố chất trong chuyện này, nhưng từ nhỏ đến lớn tiếp xúc rất nhiều người, nghe bọn họ nói chuyện cũng không ít. Cho nên cũng không phải cái gì cũng không hiểu.
Chỉ có điều anh lắc đầu: “Vô dụng thôi, em đừng thấy chú thoạt nhìn ôn hòa, bộ dạng rất dễ nói chuyện, kỳ thật giống y chang ông già nhà bọn anh vậy, vô cùng cố chấp. Ông già nhà bọn anh mà cố chấp lên là giày vò mình lẫn người bên cạnh, chú Cố mà dày vò, lại dày vò bản thân chú ấy. Nếu chú ấy cảm thấy chuyện này có tác dụng đối với xây dựng đất nước, ai cũng không ngăn được chú ấy. Hơn nữa chú ấy chắc chắn càng hiểu lý lẽ của phương diện này hơn chúng ta. Chú ấy quyết định làm, chứng tỏ rằng đã chuẩn bị tốt để gánh vác hậu quả.”
Tô Mạn không đồng ý nói: “Biết rõ không thể làm, còn muốn đi làm sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây