Thôi Hướng Bắc đáp: “Chuyện về tình cảm hai chúng ta vẫn có thể bù đắp. Về phần cha xé toang thư thông báo của con… Trên đời này có ai mà không mắc sai lầm chứ, khi còn bé con còn đâm thủng lốp xe của cha. Cha đã thành tâm xin lỗi như vậy, con tha thứ cho cha. Ai bảo con gặp được Tô Mạn ở đây nữa chứ, cho nên cha may mắn lắm. Nếu không kiếp này chúng ta gặp nhau lần nào thì sẽ cãi nhau lần đó, cha sẽ mãi mãi mất đi người con ưu tú của mình. Đồng chí Thôi Vệ Quốc à, sau này cha phải nhớ đối xử tốt với con một chút.”
Nghe thấy giọng điệu bướng bỉnh và cà lơ cà phất của con trai, Thôi Vệ Quốc trừng mắt: “Làm sao, ông đây xin lỗi mày, mày đắc ý lắm chứ gì?”
Thôi Hướng Bắc gật đầu: “Đúng là rất đắc ý. Dù sao rất có khả năng con chỉ được nghe lời này một lần trong đời, con muốn quay về chậm rãi nhấm nháp.”
Thôi Vệ Quốc tức đến muốn cởi giày.
Thôi Hướng Bắc thấy thế tranh thủ thời gian xoay người chạy về phía Lý Thục Hoa: “Mẹ, Tô Mạn, cha muốn đánh con!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây