Hai người hẹn thời gian cụ thể với nhau. Bây giờ ông Thôi say ngoắc cần câu, chắc đến mai mới tỉnh nổi, sau đó lại phải dành một chút thời gian để chuẩn bị, thể nào cũng phải tới ngày mốt mới đi được. Ngày mốt vừa hay vào đúng ngày tết ông táo, cũng là một ngày lành.
Thôi Vệ Quốc nằm trên giường trong phòng, đầu óc mê man nghe cuộc nói chuyện ở bên ngoài, đôi con ngươi dần đỏ ửng.
Ông nhớ tới rất nhiều đoạn ký ức vụn vặt.
Thời trẻ khi rời nhà, chân ông đi dép rơm đến chỗ tòng quân. Đại đội trưởng chiêu binh hỏi ông vì sao lại đi lính. Ông bảo quê hương bị bọn giặc Nhật phá hoại, mọi người đều không có cái ăn, tham gia quân ngũ sẽ được ăn. Còn có thể báo thù cho bà con làng xóm dưới quê.
Sau đó trải qua nhiều lần tìm được đường sống dưới làn mưa bom bão đạn ông mới dần dần hiểu được quốc gia là gì. Lúc đó ông mới hiểu bản thân tham gia quân ngũ không chỉ vì báo thù cho bà con làng xóm dưới quê mà còn vì bảo vệ quốc thổ của mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây