Như vậy so sánh ra, còn không bằng để nhà xưởng bọn họ sản xuất thay. Dù sao còn có thể kiếm một ít.
Nhưng nếu muốn xây dựng một phân xưởng ở tỉnh thành, về sau xưởng gia dụng Nam Bình bọn họ sẽ khiến họ nghẹn khuất chết mất thôi.
“Xưởng trưởng Tôn, ông sao vậy?” Tô Mạn nhẹ nhàng hô một tiếng.
Xưởng trưởng Tôn day cái trán của mình một hồi: “Tôi có hơi mệt, gần đây trong xưởng bận quá. Xưởng trưởng Tô, xin lỗi, tiếp đón không chu toàn. Hôm nay còn dự định mời cô ăn cơm.”
“Không cần không cần, tôi còn muốn đi xem miếng đất đó của tôi, cơm thì không ăn đâu. Ông nghỉ ngơi cho tốt đi, thân thể là tiền vốn cách mạng, đừng để quá mệt mỏi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây