“Đơn đặt hàng nhiều lắm, đồng chí công nhân quá mệt mỏi. Dù sao cũng không thể để bọn họ chịu đựng phá hỏng thân thể. Hơn nữa tôi tin chắc làm chậm mà chắc, nếu dân chúng tín nhiệm chúng ta, chúng ta cũng phải không phụ lòng phần tín nhiệm này. Sau này đơn phía tây thì cho xưởng gia dụng tỉnh thành bên kia sản xuất thay. Chờ khi xuất xưởng dán thương hiệu của Nam Bình chúng ta, chú Trần chú sắp xếp một người tin được qua đó giám sát chất lượng, nhớ kỹ, phải nghiêm khắc hơn lúc ở trong xưởng chúng ta. Chúng ta chính là người trả tiền, đúng lý hợp tình. Đúng rồi, yêu cầu nghiêm khắc này chỉ cần nói với lãnh đạo bọn họ là được rồi, ở trước mặt đồng chí công nhân, cố gắng ôn hòa đối xử với mọi người.”
Cô chính là muốn thừa dịp khi còn chưa phải công nhân trong xưởng của mình, thì cố gắng khiến người ta ngột ngạt. Dù sao đến lúc đó bị oán giận cũng không phải nhà xưởng bên đây của mình.
Trần Minh Hoa vừa muốn gật đầu, chợt nghe Tô Mạn bỏ thêm một câu: “Thông minh chút, cái miệng phải có khả năng nói chuyện.”
“…” Vẻ mặt Trần Minh Hoa khó hiểu. Cái này là làm nhiệm vụ sản xuất mà, còn cần cái miệng có khả năng nói chuyện? “Cần nói gì?”
“Đương nhiên là có thể nỗ lực thổi phồng phúc lợi công nhân của nhà xưởng chúng ta tốt, đãi ngộ tốt. Cuộc sống của công nhân trong xưởng rất hạnh phúc. Phải để các đồng chí tỉnh thành biết, tuy rằng nhà xưởng chúng ta ở trong huyện, nhưng mức sống của chúng ta cũng không hề thấp hơn tỉnh thành chút nào. Cuộc sống của chúng ta vô cùng hạnh phúc. Phải để công nhân của xưởng gia dụng tỉnh thành hâm mộ ghen tị.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây