Cô đặc biệt đến huyện một chuyến để tìm mấy tác giả phụ trách viết truyện.
Những người này trước đó chuyên viết tuyên truyền ở huyện, viết bài dập khuôn theo mẫu làm họ không có tinh thần mà viết. lần này tiếp nhận một công việc như thế, còn được thành lập riêng một ban biên tập Nam Bình, cũng chỉ có ba thành viên, cùng nhau viết nên câu chuyện này, họ viết hăng hái vô cùng.
Nghe Tô Mạn đến hỏi bọn họ câu chuyện có thể bắt kịp tuyên truyền ngày một tháng mười không, mấy người nói: “Đương nhiên có thể, kỳ tiếp theo chúng tôi dự định viết nhiều hơn, đã có bản phác thảo rồi. Trước có rắn độc, sau có lợn rừng, Trần Minh Hoa sợ tới mức hôn mê bất tỉnh. Nhưng chính bởi ông ta ngất đi, lợn rừng vọt tới trước nhào qua đầu ông ta, bay tới trên cầu độc mộc đập trúng con rắn độc. Một lợn một rắn cùng nhau rơi xuống nước, thế lực ác cuối cùng tự nhận lấy kết cục thảm hại. Đợi đến lúc Trần Minh Hoa tỉnh lại, rắn đã không thấy đâu, lợn đã chết rồi, Trần Minh Hoa được không một đầu lợn, trở thành người hùng của đội sản xuất địa phương. Để bày tỏ lòng biết ơn mọi người tự nguyện giúp ông ta tìm chìa khóa, Trần Minh Hoa thuận lợi mở được hầm…”
Tô Mạn: “…” Tốt lắm, còn tuyên truyền được việc bắt được thịt rừng phải giao nộp, dân chúng thân thiết đồng lòng.
“Trong hầm là bí tịch nghề mộc mấy thế hệ nhà ông chú để lại, từ bấy về sau Trần Minh Hoa như thay da đổi thịt, đi lên con đường thợ mộc khác… Cuối cùng thời điểm xưởng đồ gia dụng Nam Bình tuyển công nhân, Trần Minh Hoa bỗng trở lên nổi tiếng ở hội trường sát hạch, làm cho xưởng trưởng kinh ngạc…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây