Huyện trưởng Triệu há hốc miệng: “… Chuyện này chúng ta không thể quyết định được, quân đội và cơ quan nhà nước rạch ròi. Chúng ta không can thiệp vào việc của quân khu.”
Tô Mạn nói: “Thế thì cháu tự giải quyết, dù sao cũng là quân khu tỉnh thành chúng ta, đồ gia dụng của ta ngay cả quân khu tỉnh cũng không bán được cho sao còn mang danh hiệu quê hương đồ gia dụng?”
Huyện trưởng Triệu thấy lá gan Tô Mạn lớn thật. Thật có quyết đoán.
Nếu đổi lại là ông ta, với tốc độ phát triển hiện tại của Nam Bình, ngồi yên ở xưởng tuyển người mở rộng sản xuất là được rồi. Tô Mạn thì không như thế, chưa thỏa mãn với hiện trạng, còn nhìn chằm chằm vào quân khu…
“Hay là cháu tìm phó cán bộ chuyên trách Lâm hỏi xem, không phải ông ấy xuất thân từ bộ đội ra đó sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây