Thôi Hướng Bắc hít một hơi thật sâu, lấy xuống chiếc đồng hồ trên tay mình đặt lên tay Tô Mạn: “Tô Mạn, thời gian quãng đời còn lại của anh đều cho em và quốc gia.”
Tô Mạn: “...”
Nhìn thấy Thôi Tương Bắc đi, Tô Mạn vuốt ve cái đồng hồ, cảm thấy bản thân khi nãy có hơi không kiềm chế.
789 nức nở nói: “Ký chủ à những lời cô nói khi nãy thật là cảm động quá đi, tôi sắp khóc luôn.”
Tô Mạn không thèm quan tâm nó mà chỉ chuyên tâm vuốt đồng hồ rồi thở dài. Quá nặng nề, có hơi cầm không nổi rồi. Hình như khi nãy cô nói có hơi nhiều, làm cũng nhiều. Tại sao lại không kiềm chế lại một chút chút chứ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây