Tô Mạn nghiêm túc nói: “Lãnh đạo, chúng cháu làm hết thảy đều là vì Nam Bình. Nam Bình chúng ta ngoại trừ con đường này vẫn có thể đi, còn có thể đi con đường khác sao?”
Huyện trưởng Triệu tiếp tục nói: “Cán bộ chuyên trách Lâm, người dân Nam Bình khổ sở, bọn họ không có tài nguyên khoáng sản phong phú như Tiểu Dã, cũng không có ưu thế địa lý may mắn là một huyện gần tỉnh thành. Chỉ có thể dựa vào chính mình lần mò ra một con đường phát triển.”
Tô Mạn nghẹn ngào tình cảm tràn đầy nói: “Cán bộ chuyên trách Lâm, chú từng ở Nam Bình, chú biết mà, ý chí của người dân Nam Bình đều rất tích cực cố gắng, không muốn kéo chân sau của chuyên khu và tỉnh. Chúng cháu vẫn đều đang cố gắng đuổi kịp tiến tới. Kế hoạch lần này, mọi người đều rất ủng hộ. Bọn họ nói khó khăn có lớn hơn nữa cũng phải vượt qua, người dân Nam Bình chúng cháu không sợ gian nan hiểm trở, chỉ sợ nhìn thấy khó khăn liền tránh né. Giống như với bến tàu Bát Nhất lúc trước, không có điều kiện, chúng ta cũng tạo ra điều kiện, Nam Bình chúng ta không phải vì một chút sức ép như thế mà tiến lên sao?”
Lời nói này khiến phó cán bộ chuyên trách Lâm rất nhanh đã nghĩ tới tình cảm lúc trước khi ở Nam Bình, trong lòng có hơi hoài niệm.
Ông ấy thở dài: “Mọi người đã có tin tưởng vào kế hoạch này, vậy chuyên khu chắc chắn sẽ không cản trở. Chỉ cần các cháu không để dân chúng chịu vất vả là được, bọn họ cũng không chịu nổi sức ép nữa đâu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây