Đôi mắt Thôi Hướng Bắc tỏa sáng nhìn cô, không nhịn được nở nụ cười, vươn tay giữ chặt một bàn tay của cô, đặt ở trong tay dịu dàng vuốt ve. Cách một bao tay, cũng có thể cảm nhận được bàn tay của cô hoàn toàn không giống với mình. Thật muốn cứ như vậy nắm cả đời không buông ra.
Diện tích của đại học Hồ Giang rất lớn, chỉ đi dạo trong trường học thôi, cũng có thể dạo tới trưa.
Đi dạo mệt rồi, Thôi Hướng Bắc bảo Tô Mạn ngồi ở trong đình cầm lò sưởi nhỏ, tự mình chạy lên đất trống đắp người tuyết nhỏ.
Tô Mạn cười nói: “Anh không thấy lạnh à. Đang yên đang lành đắp người tuyết làm gì, em cũng không phải con nít.”
Thôi Hướng Bắc chà xát tay mình: “Trong trường bọn anh không cho yêu nhau, nhưng mà lén lút quen nhau. Bình thường không dễ giáp mặt biểu đạt tình cảm, khi tuyết rơi, con trai sẽ chạy đến dưới tòa ký túc xá nữ đắp người tuyết. Con gái ở cửa sổ ký túc xá nhìn thấy, biết người tuyết này là tặng cho cô ấy. Anh cũng muốn tặng cho em một cái.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây