Không nói cái khác, chỉ riêng dáng vẻ đó của Ngụy Quang Minh, tìm một nữ đồng chí thua kém anh ta về, còn không biết sẽ bắt nạt nữ đồng chí nhà người ta thế nào nữa. Xưởng trưởng Chu cảm thấy mình nhìn người cũng chuẩn. Trong mắt đó của người ta còn lộ ra vẻ kiêu ngạo cơ mà.
Xưởng trưởng Cao hỏi: “Tiểu Tô, rốt cuộc cậu ta tới làm gì vậy?”
Xưởng trưởng Trần hừ một tiếng: “Còn có thể làm gì nữa, chắc chắn là biết chúng ta ở bên này nên tới nhìn chằm chằm vào chúng ta chứ sao?”
Tô Mạn hiếm khi đồng ý với cách nói của ông ta: “Cháu cũng nghĩ như vậy. Tin tức của anh ta rất linh hoạt. Chuyện giao lưu của chúng ta chỉ nói trong nội bộ thôi, làm thế nào mà một thư ký huyện trưởng như anh ta lại biết được? Cũng không đến mức sắp xếp người tới bên người chúng ta đấy chứ. Không giấu gì các chú, đợt trước anh ta cũng thường xuyên tới bên này, đi dạo khắp nơi từ trong ra ngoài nhà xưởng chúng cháu, hình như là muốn bắt điểm yếu của cháu. Cũng may cháu làm việc quang minh chính đại, nên không sao. Không ngờ hôm nay anh ta lại tới, cháu nghi ngờ… liệu có phải anh ta qua đây tìm chúng ta hay không, sau đó lại cùng nhau ăn cơm gì đó, muốn tiến vào trong vòng tròn của chúng ta, dễ bắt được điểm yếu của chúng ta?”
Xưởng trưởng Trần thấy Tô Mạn đồng ý với suy nghĩ của mình, lập tức hưng phấn: “Chắc chắn là có chuyện này rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây