Tô Mạn cười nói: “Xưởng phó Ngô, anh không cần khiêm tốn thế, nhà máy thép toàn quốc là chung một nhà. Tuy huyện Tiểu Dã không lớn nhưng nhà máy thép ở huyện Tiểu Dã lại có địa vị không thấp trên phạm vi toàn quốc.”
Lời này khiến xưởng phó Ngô có chút kiêu ngạo: “Thật ra thì cũng có chút quan hệ.”
Tô Mạn nói: “Có quan hệ, tức là quan hệ khá tốt đó. Xưởng các anh dùng đồ bên xưởng tôi rồi, đồ bên xưởng tôi dùng có tốt không, chắc chắn xưởng phó Ngô biết rất rõ. Các anh thấy đồ dùng này tốt nên giới thiệu với đơn vị anh em khác, việc này cũng vì mối quan hệ hữu nghị giữa đôi bên thôi phải không? Chúng ta cũng có làm chuyện xấu gì đâu. Còn tôi thì, cân nhắc đến việc hàng các anh khi qua bến tàu huyện Nam Bình cần dùng đến kho hàng, mà khoản phí sử dụng hàng năm của kho hàng cũng không nhỏ! Tôi chỉ nghĩ chúng ta đều là đơn vị cùng khu, giúp đỡ nhau là phải nhưng tôi cũng không thể vô duyên vô cớ giúp ai được, lỡ đâu các đơn vị khác lại nói ra nói vào thì thế nào, đúng không? Vậy nên, tôi mới nghĩ ra một cách làm vẹn cả đôi đường, nhưng chủ yếu vẫn là giúp quý đơn vị tiết kiệm chút tiền phí dùng kho này.”
Làm xưởng phó hậu cần, đương nhiên xưởng phó Ngô biết khoản tiền này là bao nhiêu.
Đối với hàng hóa loại lớn như của nhà máy thép thì chỉ riêng tiền vận chuyển và lưu kho cũng tốn không ít rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây