“Ngoài ra, xưởng gia dụng có thể mở được bao lâu, cháu không biết. Nhưng rừng núi sẽ mãi ở đó. Lợi ích lâu dài vừa nhìn đã thấy, có phải tốt hơn không?”
Bí thư Trình gật đầu.
“Điều quan trọng nhất là, điều này có lợi với tất cả mọi người. Mọi người là tính cả xưởng gia dụng huyện Nam Bình, công xã Bắc Hà và tất cả xã viên công xã Bắc Hà. Sau khi xưởng gỗ của chúng cháu được lập nên, đương nhiên phải tuyển người làm, việc làm tăng lên. Tạo nguồn thu nhập cho xã viên. Hơn nữa nếu xưởng gia dụng Bắc Hà hoàn toàn sáp nhập vào xưởng gia dụng huyện Nam Bình thì sau này vì sự phát triển của xưởng, chúng cháu đương nhiên sẽ cố gắng bỏ tiền bỏ công sức vào xưởng bên này, giúp nó phát triển hơn. Trong tương lai, người dân không có việc làm trong trấn sẽ có thêm một con đường kiếm ăn. Bí thư Trình, chú nói xem, có đáng không?”
Đáng, quá đáng giá ấy chứ.
Lúc đầu bí thư Trình quả thật có chút đau lòng nhưng bây giờ sau vài phép tính trên sổ của Tô Mạn, ông ta chẳng còn gì để nói nữa rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây