Giám đốc Điền không cách nào để phản bác. Ông ta hút thuốc trầm mặc không nói. Thật ra dựa theo góc độ của ông ta mà nói, đương nhiên cũng hy vọng đồ được bán ở tỉnh cũng được bán ở huyện. Như thế thì cửa hàng bách hóa của ông ta mới càng ngày càng tốt. Nếu như Tô Mạn đại biểu cho người của xưởng gia dụng tỉnh, thì ông ta tuyệt đối sẽ không nói thêm câu nào mà đồng ý ngay. Nhưng rốt cuộc lại là huyện Nam Bình. Trong lòng ông ta cảm thấy chút không ổn.
Tô Mạn nói: “Chúng tôi quyết định thế này cũng chỉ là nghĩ đến sự tiện lợi trong mua sắm của người dân mà thôi. Cũng tránh để trong tay bọn họ có tiền có phiếu nhưng lên đến tỉnh không mua được đồ. Tất cả đều vì nghĩ cho sự tiện lợi của nhân dân. Nếu giám đốc Điền cảm thấy huyện Từ Đông không cần thì chúng tôi cũng không cưỡng cầu. Dẫu sao cửa hàng bách hóa ở huyện Nam Bình chúng tôi cũng có mấy sản phẩm này, đến lúc đó tôi chỉ cần cửa hàng bách hóa trên tỉnh giúp tôi quảng cáo qua, tôi tin người dân ở các huyện gần đây sẽ rất có hứng thú. So với lên tỉnh vẫn tiện hơn. Hơn nữa, tôi cũng đã nói chuyện xong với những huyện thành khác, người dân ở Từ Đông đến huyện khác cũng tiện.”
Giám đốc Điền vừa nghe xong, đâu bình tĩnh được nữa, người dân huyện mình đến huyện khác mua đồ nội thất, mặt mũi của ông ta biết giấu vào đâu.
Thấy Tô Mạn không định nói nữa, ông ta đành lên tiếng.
“Chuyện này chúng ta phải thương lượng tỉ mỉ chút. Mỗi tháng có thể cung ứng bao nhiêu, giá tiền giống với tỉnh sao, còn nữa tôi nghe nói, các cô còn có cái dịch vụ bảo hành gì đấy có phải giống nhau không.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây