Sau khi sắp xếp xong tình hình tiêu thụ, Tô Mạn cảm thấy một tháng lấy ra hai ba nghìn cũng không thành vấn đề gì, hơn nữa sau này sẽ càng ngày càng nhiều.
Tô Mạn còn đặc biệt mở một cuộc họp lớn, treo bản đồ của tỉnh Hồ Giang lên phòng họp, đứng trước bản đồ nhiệt huyết dâng trào, lấy ra một cái gậy nhỏ chỉ từ huyện Nam Bình dọc về phía bờ sông: “Các đồng chí, tương lai của chúng ta rất rộng lớn, mọi người nhìn xem, đây được đánh dấu là nơi có cầu tàu, sau này chính là nơi xưởng gia dụng huyện Nam Bình chúng ta sẽ đến, cho nên nhất định phải tăng gia sản xuất, nâng cao sản lượng. Phấn đấu để xưởng gia dụng Nam Bình chúng ta trở thành xưởng lớn với quy mô hàng nghìn người!”
Những người bên dưới nhìn thấy cái bánh lớn mà Tô Mạn vẽ ra, ai nấy cũng đều kích động đỏ mặt, dường như thật sự nhìn thấy đồ gia dụng huyện Nam Bình đang lần lượt được chở đi hết chuyến này đến chuyến khác.
Tô Mạn nói: “Đây là con đường chúng ta đi trong tương lai. Hiện tại, chúng ta cần đến các huyện khác để phân phối hàng. Chủ nhiệm Trần, bộ phận sản xuất có thể theo kịp sản lượng không?”
Trần Minh Hoa không trả lời, mà nói với các công nhân của mình: “Các đồng chí, nói cho xưởng trưởng Tô của mọi người biết, có thể theo kịp không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây