Bí thư Lâm nhịn không được mà bật cười, nói: “Số nợ này cũng phải có năng lực mới vay được đấy.” Nếu như là người khác đi mượn, những xưởng này chưa chắc sẽ cho mượn đâu đấy.
Biết Tô Mạn có năng lực, bí thư Lâm cũng không cần lo lắng nữa. Bây giờ xưởng này là do một tay Tô Mạn xây dựng nên, hoàn toàn không có việc gì ở huyện. Thế thì cứ để mình Tô Mạn toàn quyền quản lý thôi. Ông ấy dứt khoát nói với Tô Mạn: “Sau này xưởng này phải làm như thế nào, tự cháu ra quyết định, không cần báo cáo công việc với chú nữa, chú chỉ đợi đến lúc xưởng trở thành xưởng lớn trăm người, đến tham quan thôi.”
Tô Mạn chính là có ý này, cô chính là muốn toàn quyền quản lý xưởng gia dụng này, không muốn bên trên có người cứ nhìn chằm chằm vào. Huyện không giống như Bắc Hà, bí thư Trình đó là lãnh đạo lâu năm, thân quen hơn. Nhưng bí thư Lâm vẫn còn xa cách, cho nên từ ban đầu cô không đi tìm huyện để nhờ giúp, một là không muốn nợ ân tình, hai là cũng muốn để bí thư Lâm nhìn thấy năng lực của cô, có thể ủy quyền cho cô, như thế cô mới có thể mạnh tay làm việc.
Cô nghiêm túc nói: “Thế thì cháu bảo đảm, ngày này nhất định sẽ không còn xa.”
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của bí thư Lâm, Tô Mạn còn đến hội liên hiệp phụ nữ một chuyến.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây