Ngô Tiểu Hội nhanh chóng giúp Tô Mạn vẩy nước lau sàn, nói với cô về tình hình ở ký túc xá: “Cũng không biết có bao nhiêu người thèm khát căn phòng này của cô đâu.”
Tô Mạn cầm khăn lau bàn: “Có khả năng trên tổ chức thấy tôi vừa mới đến nên quan tâm hơn Sau này các cô đến độ tuổi cần kết hôn, không phải cũng có thể ở sao, phòng chắc chắn có thể còn lớn hơn của tôi.”
Ngô Tiểu Hội đáp: “Vẫn chưa biết có thể xin được không nữa. Dù sao ở đơn vị của chúng ta có thể có được đãi ngộ như cô, cũng chỉ có vài sinh viên đại học đó mà thôi. Chẳng qua trong những sinh viên đại học đó hình như cũng có vài người là hai người một phòng. Ai kêu phòng ở khu tập thể huyện ủy này của chúng ta không nhiều. Đơn vị chúng ta lại không thể xây nhà, trong khi những nhà xưởng người ta đều xây đến vô cùng náo nhiệt.”
Đơn vị chính phủ và nhà xưởng có sự khác biệt không lớn. Công nhân trong nhà xưởng sẽ không bị điều động đi. Thường mà nói vừa làm chính là làm cả đời. Cho nên bọn họ mới bằng lòng bỏ tiền đi xây nhà. Thế nhưng người ở đơn vị chính phủ cứ vài năm là điều động một lần, sẽ không ở một nơi lâu, rất dễ bị điều động đi, nên tốn tiền xây phòng là chuyện không có khả năng, mà chỉ có thể đợi đơn vị chính phủ xây, nhưng chính phủ cũng không có tiền, nên cũng chỉ đành chịu đựng như vậy.
Phòng nhỏ, tùy tiện quét dọn sửa sang một chút là sạch sẽ, rồi hai người lại cùng nhau tới bên nhà ăn ăn cơm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây