Thôi Hướng Bắc chưa bao giờ từng nghĩ đến tương lai sẽ thế nào, anh cảm thấy lời nói của Tô Mạn cứ có một sức hấp dẫn nào đó, tưởng tượng ra hình ảnh đó thuận theo giọng nói của cô. Sau đó anh nghĩ đến một ngày nào đó trong tương lai mình tóc đã bạc phơ, quay trở lại nơi này, nhớ lại những chuyện mình đã làm hiện tại, trong lòng có hơi thương cảm và sôi trào.
Anh cảm thấy mình phải làm nhiều chuyện hơn, để lại nhiều dấu ấn hơn, mới có thể khiến mình trong tương lai sẽ không thất vọng.
Anh nhoẻn miệng cười, đã nghĩ rõ tại sao bản thân lại muốn kết làm đối tượng với xưởng trưởng Tiểu Tô. Bởi vì khi ở chung với cô, anh mới có thể sống càng ngày càng rõ ràng hơn. Ở chung với cô, anh mới cảm thấy có ý nghĩa. Không còn mơ hồ như trong quá khứ.
Anh nhất thời kích động, không nhịn được mà nói: “Xưởng trưởng Tô, sau này có cơ hội chúng ta cùng nhau về thăm nhé.”
Tô Mạn đáp: “Được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây