Ngay khi Tô Đại Trụ nhìn thấy Tô Mạn, cũng ngưỡng mộ hỏi: “Em gái, chủ nhiệm Thôi người ta cũng đi lên địa khu họp đó, em không đi sao?”
Nếu không phải Tô Mạn biết đầu óc của Tô Đại Trụ đơn giản như vậy, còn cho rằng anh ta đang châm ngòi ly gián, cô lập tức cười: “Em đi làm gì, đây là chuyện ở phương diện kỹ thuật, nhưng anh cả, anh ở nơi đó học hành thế nào rồi? Khi nào mới có thể trở thành thợ cả vậy?”
Tô Đại Trụ có hơi ngại ngùng. Bây giờ anh ta cùng lắm chỉ là một thợ phụ, còn cần thợ cả dẫn dắt làm việc chung.
Tô Mạn nói: “Anh cả, anh nhìn chủ nhiệm Thôi người ta xem, lúc trước khi tới chẳng hiểu cái gì hết, nhưng người ta thật sự rất nỗ lực. Anh xem anh ấy vì chăn lợn, mà cũng không sợ bẩn hay mệt.”
“Đó không phải đều là do thằng hai làm sao?” Tô Đại Trụ hỏi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây