“Còn có cả cái rương này, chủ nhiệm Dương, chú nhìn xem, được chế tác rất tốt. Chúng cháu còn có thể làm vật ghép, bình thường đặt chút tiền và phiếu vào cũng ổn thỏa. Hơn nữa độ rộng của cái rương này, chúng cháu thiết kế dựa theo độ rộng của giường một người. Nhà ai có ba rương chập lại, đến ngay cả giường cũng thừa ra. Có thể làm giường lại còn có thể làm rương, không chiếm vị trí, thuận tiện sử dụng.”
Sau khi giới thiệu mấy đồ gia dụng trên xe xong, Tô Mạn nói với chủ nhiệm Dương: “Chủ nhiệm Dương, cháu có thể nói như vậy, tuy rằng xưởng gia dụng của chúng cháu không lớn, nhưng chất lượng và chế tác của chúng cháu tuyệt đối có lương tâm. Hơn nữa được thiết kế nhân tính hóa, thỏa mãn yêu cầu của đông đảo các đồng chí công nhân.”
Chủ nhiệm Dương bị những lời giới thiệu này của cô, nói đến trong đầu óc có hơi không được tỉnh táo.
Một món đồ gia dụng còn có thể lăn qua lăn lại ra nhiều trò như vậy sao?
Không chỉ chủ nhiệm Dương mơ hồ, mà ngay cả Thôi Hướng Bắc và tài xế Lưu cũng đều nhìn Tô Mạn không chớp mắt. Bọn họ đương nhiên biết không có xưởng gia dụng này, về phần những thứ mà xưởng trưởng Tô nói đó, lại càng chưa từng nhìn thấy lần nào. Nhưng thấy xưởng trưởng Tô nói giống như thật như vậy, bọn họ có hơi hoài nghi, có khả năng xưởng gia dụng này thật sự đang lén nghiên cứu những thứ đó, chẳng qua bọn họ không biết mà thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây