Dù sao cũng phải quan tâm các phần tử trí thức từ thành phố tới, và địa phương cũng phải tạo chút cơ hội. Bằng không thời gian lâu dài, chắc chắn sẽ có vấn đề, ngược lại đến khi đó sẽ kêu bọn họ đi tranh giành công bằng, dựa vào thực lực để nói chuyện.
Những chuyện này đối với công nhân mà nói, cũng không quan trọng cho lắm. Bọn họ coi trọng nhất vẫn là việc tuyển chọn công nhân, muốn biết rốt cuộc mình có thể làm công nhân hay không.
Liên quan đến một điểm này, Tô Mạn còn mở cuộc họp với các cán bộ trong nhà xưởng.
Bây giờ trong xưởng có ba mươi công nhân nung gạch, đều là lần lượt được điều tới đây. Khi điều động bọn họ qua đây, cũng không nói hội trưởng sẽ giữ bọn họ lại, nhưng mọi người vẫn tới. Sau khi tới lại nung gạch cả ngày lẫn đêm, sức lực bỏ ra rất lớn. Sau này khi sắp không thể chống đỡ được nữa, bí thư Trình lại mở một ngân phiếu khống, nói sau này có cơ hội trở thành công nhân tạm thời, nên mọi người lại cố gắng tiếp.
Thôi Hướng Bắc nói: “Tôi cảm thấy họ đều là công nhân tốt, tôi đều đã nhìn thấy cả, bình thường làm việc cũng không có người nào lười biếng.” Nếu lười biếng ngay trước mặt anh thì đã sớm bị đá đi rồi. Hơn nữa anh thực sự không muốn nhìn thấy người cùng nhau chịu khổ, cuối cùng lại bị người ta vứt ở phía sau.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây