“Khi còn trẻ, cha mẹ vì nuôi chúng ta mà lao tâm khổ tứ, hủy hoại thân thể. Đừng thấy bây giờ còn có thể đi lại được, nhưng đợi thêm vài tuổi nữa, mọi người sẽ nhìn ra được ngay. Những công nhân ở trong thành phố cùng tuổi với cha mẹ, thoạt nhìn còn trẻ hơn cả mười tuổi. Bây giờ các anh và các chị dâu cũng xem như đã tiến bộ cả rồi, trong lòng cũng nên gánh vác trách nhiệm đi thôi. Mọi người có ý kiến gì không?”
Nghe được lời này, Tô Đại Trụ, Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ đồng loạt gật đầu, Lâm Tuyết Cúc và Tống Ngọc Hoa lại càng khỏi cần nói.
Nếu là trước đây, bọn họ chắc chắn sẽ có ý kiến trong lòng, Lâm Tuyết Cúc nói không chừng còn muốn chọc kháy vài câu. Nhưng bây giờ Tô Đại Trụ đang làm việc ở lò gạch, sau này sẽ làm công nhân cầm tiền lương. Lâm Tuyết Cúc cũng có thể cầm tiền lương. Tô Nhị Trụ thì chăn lợn, lấy được công điểm cao nhất. Hiện giờ Tống Ngọc Hoa ngoại trừ có thể làm việc ở ruộng, còn có thể may quần áo hàng ngày, tranh một phần công điểm ở phía bên xưởng phục vụ, thêm tiền thêm lương thực. Về phần Tô Tam Trụ, bây giờ vẫn là một người độc thân, không có áp lực gì cả.
Đối với việc phụng dưỡng cha mẹ ăn cơm, bọn họ cũng không có ý kiến.
Tô Mạn nói: “Sau này mỗi tháng em cũng sẽ bỏ ra năm đồng cho cha mẹ làm tiền tiêu vặt.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây