Tô Mạn giải thích: “Bí thư Lâm, chúng cháu xin nói thật, thực ra cách này cũng chỉ là khiến đám người xưởng phó Lý biết chúng cháu có một con đường lui mà thôi, nhưng nếu như thật sự làm, thì đó cũng không phải là cách tốt nhất. Nếu như các lò gạch đều mở lên, đợi sau khi trong huyện chúng ta không còn yêu cầu nữa, toàn bộ lò gạch lại phải đóng cửa, đến khi đó những người khác sẽ chịu sự đả kích rất lớn.”
Nghĩ cẩn thận, trong một huyện mở mười mấy lò gạch cũng là chuyện rất đáng sợ. Người có kiên nhẫn cỡ nào, cũng không thể kéo theo một đội ngũ lớn như vậy được. Nếu như đây là sản phẩm nhỏ, Tô Mạn còn có thể nghĩ cách bán ra bên ngoài, nhưng gạch thì… thật sự không có cách nào tiêu thụ ra bên ngoài.
Bí thư Lâm nghe vậy, cũng thở dài. Ông ấy đương nhiên cũng biết đạo lý này, chỉ là vừa rồi trong lòng nghĩ nếu như mọi người có thể cùng nhau giàu có thì càng tốt hơn. Dù sao bây giờ nếu như nhà ăn lớn định giải tán, các xã viên có một khoảng thời gian sinh hoạt càng gian khổ hơn.
Nghĩ đến đây, ông ấy lại hỏi bí thư Trình: “Nhà ăn lớn ở phía các ông có tình huống gì không?”
Sao lại nhắc đến nhà ăn lớn ở đây? Bí thư Trình chẳng hiểu gì cả, nhưng vẫn nghiêm túc đáp: “Vẫn như hai năm trước thôi, mọi người cùng nhau ăn cơm, nhưng vẫn ăn không đủ no.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây