Xưởng phó Lý nghe được lời này, trong lòng có hơi bất an: “Cho nên hôm nay các cháu tới...”
Tô Mạn nói: “Chúng cháu nghĩ, kỹ thuật nung gạch cũng là nhờ ngày trước học ở bên xưởng nung gạch. Khi ấy xưởng nung gạch cũng một lòng quan tâm bọn cháu. Bây giờ chúng cháu đã trưởng thành rồi, cũng nên quay về giúp đỡ xưởng nung gạch, cho nên chúng cháu cảm thấy đơn hàng này, chúng ta có thể hợp tác với nhau.”
Xưởng phó Lý cuối cùng cũng nghe được lời mà mình muốn nghe: “Những đơn hàng này của các cháu, định luân chuyển đến nhà xưởng của bọn chú sao?”
Tô Mạn mỉm cười: “Đúng, không sai, nhưng sau khi thông qua hội nghị thảo luận, chúng cháu cũng không thể không lo lắng đến vấn đề cảm xúc của các công nhân. Nếu như bọn họ biết, những đơn hàng này của bọn cháu lại chắp tay nhường cho người ta như vậy, đoán chừng tâm trạng sẽ chịu sự đả kích nhất định. Xưởng phó Lý cũng biết chúng cháu ở bên dưới khó có được hình thức tốt như vậy. Cho nên hy vọng phía bên xưởng nung gạch có thể quan tâm bọn cháu một cách thích đáng. Ví dụ như sau này người khác xây dựng, lấy gạch từ phía bên bọn cháu. Chúng cháu sẽ luân chuyển một phần đến xưởng các chú. Khi trong xưởng các chú có việc, cũng phải chuyển một phần đến xưởng chúng cháu. Như vậy mọi người đều có cơm ăn. Cháu tin rằng một đơn vị lớn giống như xưởng nung gạch, sẽ không keo kiệt một miếng cơm này đâu.”
Bí thư Trình nói: “Chắc chắn sẽ không đâu, đơn hàng của bọn họ lớn biết bao, cũng sẽ không nghĩ đến việc vớt lợi ích ở chỗ chúng ta, sẽ không ăn một miếng cơm của chúng ta đâu. Bọn họ sẽ không làm ra loại chuyện này, vì dù sao cũng là đơn vị lớn mà!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây