Tô Tam Trụ lắc đầu, thần bí đáp: “Không đâu, đã ăn đồ cả rồi, còn báo cáo gì nữa? Bây giờ chúng ta đều gọi là cùng cái gì ấy nhỉ… cái thành ngữ mà lần trước em gái giảng gọi là gì ấy?”
“Cùng một giuộc. Gần đây chị dâu em xóa nạn mù chữ, đang học thành ngữ.”
“Không sai, chính là cái đó.” Tô Tam Trụ thoải mái nói, cảm thấy hôm nay có kinh động nhưng không nguy hiểm.
Sau khi hai người thu dọn đồ đạc, vùi lấp đống lửa này rồi chuẩn bị đi.
Đợi khi bọn họ đi ra khỏi chỗ sâu trong rừng, còn đụng phải những người khác trong đội tuần tra, mọi người đều có hơi uể oải, chuẩn bị đi về đi ngủ. Đám người Tô Nhị Trụ không dám đi gần, sợ bị ngửi thấy mùi, đang tính rời đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây