Tô Mạn đi theo chủ nhiệm Cao của xưởng quần áo Nam Bình tới xem tình hình ở nơi này, trong lòng cô cũng không có cảm xúc gì, ngược lại 789 vẫn luôn phát ra tiếng thán phục cảm khái bên trong đầu cô: “Trời ơi, bọn họ cười vui vẻ quá, cảm giác hạnh phúc tràn đầy trong lòng kìa, chỉ với hoàn cảnh tồi tàn này, tại sao bọn họ lại vui vẻ như vậy?”
Tô Mạn cũng không để ý đến nó, mà chuyên tâm nói chuyện với chủ nhiệm Cao, nghe chủ nhiệm Cao nói về tình hình trong xưởng, và công việc của hội phụ nữ với vẻ mặt kiêu ngạo.
Thực ra ở loại đơn vị này, công tác của hội phụ nữ thật sự không nhiều.
Hội phụ nữ ở bên này thậm chí còn không làm văn phòng chính thức, có công việc với người ta thì sẽ chen chúc trong một văn phòng. Bên trong văn phòng cũng có cán sự, nhưng không thuộc về hội phụ nữ, mà là thuộc công hội. Chẳng qua nếu như chủ nhiệm Cao có công tác, có thể sắp xếp cho bọn họ làm chung với nhau. Dù sao thì chủ nhiệm Cao cho dù là người cô đơn không ai giúp đỡ, thì cũng vẫn còn cấp bậc ở đó.
Công việc bình thường của chủ nhiệm Cao cho mọi người chính là điều hòa mâu thuẫn giữa các nữ công nhân với nhau, và mâu thuẫn gia đình của các nữ công nhân. Thi thoảng trong xưởng có phúc lợi liên quan đến các nữ công nhân gì đó gửi xuống, cũng phải thông qua tay của cô ta.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây