Đợi khi Tô Mạn trở về phòng nghỉ ngơi, Tống Ngọc Hoa còn cầm ba lô nhỏ mà mình đã may xong cho cô qua phòng.
Trước đó cô ta có được một khúc vải, may cho con gái mấy bộ quần áo, còn thừa lại một chút vải, cô ta làm một túi đeo chéo cho Tô Mạn.
Tô Mạn còn đang định đi ngủ sớm một chút, nhìn thấy Tống Ngọc Hoa tặng mình cái túi, mới hỏi: “Sao chị không tự may quần áo cho mình?”
Xấp vải này là vải của thời đại này mua từ trong không gian, cũng không thể tính là vô cùng tốt, chỉ là loại vải rất bình thường. Bản thân Tô Mạn không coi trọng, nhưng đối với người nông thôn ở thời đại này mà nói, lại rất khó có được.
Tống Ngọc Hoa đáp: “Em gái, chị dâu có thể trải qua được cuộc sống này, đều là nhờ cả vào em. Trong lòng chị biết ơn em.” Nhà mẹ đẻ của cô ta và cô ta không tính là thân thiết. Trong nhà đông trẻ con, nên cũng không coi trọng cô ta, biết rõ tính cách của Tô Nhị Trụ nóng nảy, nhưng vẫn gả cô ta qua đây. Sau khi gả đến nhà chồng, cô ta thật sự đã chịu không ít gian khổ. Nhưng từ sau khi em gái bằng lòng giúp đỡ cô ta, cuộc sống này của cô ta càng ngày càng có thêm hy vọng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây