Ban đầu bà cũng biết hát mấy bài, nhưng bà phát hiện ra là giọng hát vang dội lúc trước quá khí thế, khiến bà không so bì được.
Lúc bà đang suy nghĩ, mấy người giành đứng trước bà đã thể hiện hết những cái bà vừa nghĩ rồi. Lúc này đến lượt bà, bà căn bản là không có nghĩ ra được tài nghệ nào cả.
Nhìn con gái mình, rồi lại nhìn chằm chằm mấy xã viên, bỗng nhiên đôi mắt Lý Xuân Hoa đẫm lệ, mếu máo: “Các đồng chí, tôi không thể bì được các vị, tôi mệnh khổ, đúng là mệnh khổ mà. Mọi người nghe tôi hát.” Bà mở miệng khẽ hát: “Thật thương cho tôi, ba tuổi mất cha, bốn tuổi mất mẹ. Năm tuổi thì gặp lũ bắt cóc bán tôi đi, sáu tuổi vào gánh hát, bảy tuổi lại lang thang, tám tuổi thành con dâu được nuôi từ nhỏ…”
Giọng hát của bà cũng coi như được chứ không đặc sắc, nhưng vì bà vừa khóc vừa hát, có thể nói là đầy cảm xúc, trong chốc lát khiến cho không khí cực kỳ thê lương.
Đặc biệt là nội dung rất bi thương.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây