(*) Phải tinh khiết như Vấn cừ, vì có nguồn nước chảy tới.
Chưởng Châu theo bản năng ôm chặt cổ anh, hờn dỗi trừng anh: “Tự em đi được…”
Phó Cánh Hành cười chúm chím không nói, cẩn thận đặt cô lên giường, anh cũng cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên mi tâm cô: “Em còn có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?”
Chưởng Châu mở to hai mắt: “Anh nói một lần kia?”
Phó Cánh Hành giả vờ giận, bóp mũi cô: “Còn có mấy lần? Không phải lần ở Hoa Nguyệt Sơn…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây