Trần Triều Sinh thấy tâm tình cô rất tốt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh đi đến bên cạnh cô, tự nhiên giữ tay cô lại: “Bữa sáng làm xong rồi, anh đang đợi em tới cùng ăn...”
“Tốt.” Minh Dung vẫn cười như cũ, lại rút tay khỏi lòng bàn tay anh.
Bọn họ ở trong núi ở ba ngày, trước khi đi, Minh Dung nhét đầy xe họ mấy thứ linh tinh, nào là vải dệt thủ công nhuộm chàm, còn vài phục sức trang phục mang dấu ấn thời Mạt Thanh lưu truyền lại, còn có trang sức bạc và váy dài để dưới đáy hòm tiếc không lỡ mặc của mấy ông cụ bà cụ ở đây nữa...
Minh Dung từ trước đến nay cảm thấy những gì ông cha truyền lại còn tốt hơn so với đám đồ của đám quỷ Tây, cô cũng vẫn luôn muốn mọi người mặc đồ cô làm, để đám tiểu mỹ nhân tiêu chuẩn của Phương Đông, mặc sườn xám, Hán phục, Đường, nhẹ nhàng lay động đi lại dưới mưa bụi mênh mông ven Tây Hồ...
Để đám người phương Tây nhìn kỹ, cái gì mới là vẻ đẹp trang phục Trung Quốc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây