Thanh âm anh thô sáp khàn khàn, thở dốc ồ ồ dồn dập, bàn tay nắm hai bàn tay nóng bỏng như lửa đốt của cô, không cho cô lộn xộn nữa, nhưng cả người anh lại vì khó khăn khắc chế mà hơi run rẩy.
“Em mặc kệ... Em muốn...” Minh Dung không nghe theo, đôi môi đỏ mọng hơi sưng vươn tới nhẹ nhàng cắn gặm hầu kết gợi cảm của anh, Trần Triều Sinh rõ ràng nghe thấy tiếng sợi dây được căng cứng trong thân thể kia đột nhiên đứt phựt một cái, cuối cùng anh cũng khống chế chính mình, buông hai tay cô ra ôm cô đang trần trụi rời khỏi bồn tắm, trực tiếp đặt lên chiếc giường gỗ khắc hoa kia...
Diễn xong uyên ương hí thủy (uyên ương nghịch nước), Loan Phượng hòa minh (chim loan chim phượng cùng hót) rồi, màn buông xuống khẽ lung lay vô tận trong đêm mưa, tiếng mưa rơi hồi lâu, màn che kia lại rung động lâu hơn so với mưa rơi, đợi đến khi tiếng nước rơi tí tách bên mái hiên dần chậm lại, chiếc màn rũ tán loạn trên mặt đấy mới thò ra một cánh tay tuyết trắng, mảnh mai vô lực đặt ở mép giường...
“Trần Triều Sinh... Em khát nước...”
Giọng cô gái nọ có chút khàn khàn, nặng nề nhưng vẫn êm tai, cô khẽ gọi anh một tiếng, ngay sau đó trong màn vang lên tiếng một người đàn ông cưng chiều cười khẽ, bất chợt tấm màn kia lại bị một bàn tay to đen vén lên, người đàn ông dáng vẻ cao to mạnh mẽ cứ như vậy trần trụi xuống giường, đi đến một bàn cạnh đó rót nước cho cô gái yếu ớt kia.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây