Cô làm như phát sốt, một tiếng này vô cùng mềm mại, ánh mắt Trần Triều Sinh càng mềm mại, cầm tay cô, cúi đầu lên tiếng: “Anh đây.”
Minh Dung mở to hai mắt, ngửa mặt nhìn anh, một đôi mắt lệ ướt mi cũng nhíu lại: “Sao anh có thể khiến người ta chán ghét như vậy chứ...”
Đáy mắt ẩn chứa ý cười, vén tóc mai tán loạn của cô ra sau tay: “Dung Dung nếu cảm anh đáng ghét, vậy đánh anh đi.”
Minh Dung mín môi nhìn anh, bóng tối mờ mờ khiến cả người anh đều mông lung nhu hòa, anh giờ phút này cười như vậy, ánh mắt cũng cất giấu nhu tình, lúc anh và Mục Viện Viện cùng một cũng sẽ nhìn cô ta như vậy sao?
Minh Dung bỗng nhiên cảm thấy trong lòng nhói lên, cô nhắm mắt, đưa tay rút khỏi lòng bàn tay anh, xoay người tựa vào trên giường, không bao giờ muốn nói chuyện với anh nữa, cũng không muốn nhìn anh thêm một lần nào nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây