Minh Dung ngẩng đầu nhìn anh, gắt gao cắn môi, khóc mắt sưng đỏ, cả trái tim anh đều nhũn thành nước: “Dung Dung...”
“Anh đừng nghĩ nhiều, chẳng qua tôi sợ lỡ trên đường anh xảy ra chuyện gì cũng không tránh khỏi liên quan đến tôi mới có thể gọi điện thoại cho anh...”
“Tôi biết.”
Sắc mặt Trần Triều Sinh mang theo ý cười, anh hơi hơi dùng sức đẩy cửa ra, Minh Dung theo bản năng lùi về sau, anh lại tới gần, trực tiếp ôm mặt cô cúi đầu hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô: “Anh biết cả rồi...”
Anh khẽ gọi một tiếng, ôm chặt thân mình ướt đẫm của cô vào trong ngực, bàn tay ấm áp dày rộng của anh vỗ về sau gáy cô, đem thân hình lạnh lẽo của cô dán chặt lồng ngực nóng bỏng của anh: “Dung Dung, thực xin lỗi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây