Minh Dung vốn cần một bậc thang xuống dưới, Trần Triều Sinh nói như vậy, cô đương nhiên sẽ không làm khó dễ bản thân mình.
Trần Triều Sinh ở cùng cô một khoảng thời gian, sao không biết tính tình cô ngạo kiều cỡ nào, trong lòng anh cười khổ một tiếng, đỡ cô ngồi xuống, nhìn cô cúi đầu ăn cơm, anh lại chẳng muốn ăn uống gì.
Cô ăn cơm xong, cũng không nói gì, chỉ ngồi đó lạnh lùng nhìn anh.
Trần Triều Sinh cái gì cũng không nói, đứng dậy đi ra ngoài gọi cấp dưới vào.
Vốn là không có nhiều hành lý nên lấy ra cũng không phiền lấy, Trần Triều Sinh nhìn hai người bọn họ mang hành lý ra khỏi phòng, anh đặt một chiếc hộp nhỏ trên bàn trước mặt Minh Dung.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây