“Nhiếp tiểu thư nói vậy tôi lại không hiểu.” Trần Triều Sinh nhìn cô tức giận mà hai má trắng nõn ửng hồ, hàm răng cắn chặt môi dưới gần như ra máu, lồng ngực phập phồng lên xuống, hầu kết của anh nhúc nhích, liền đưa tay giật cà vạt ra, ánh mắt dừng trước ngực cô chừng 10s mới từ từ dời đi nhưng bụng dưới lại phát đau.
“Anh còn giả vờ cái gì? Nhàn rỗi không có việc gì chạy vào núi giành phòng ở, anh đừng nói với tôi anh tới đây nghỉ phép.”
“Nơi này là do Nhiếp tiểu thư mua sao? Hơn nữa tôi muốn đi đâu chẳng lẽ còn phải chờ cô phê chuẩn mới được?”
“Anh…” cả người Nhiếp Minh Dung run lên, thật sự cô không nghĩ đến anh còn bình tĩnh được như thế, sau đó ngẩng mặt kiêu căng nói: “Tóm lại anh mau mang hai cấp dưới của mình rời đi, phòng này tôi đã thuê trước rồi…”
Trần Triều Sinh nhàn nhạt nhìn cô một cái: “Vậy chỉ có thể nói xin lỗi, Nhiếp tiểu thư nói phòng này là cô thuê vậy cô có chứng cứ gì? Trưởng thôn đã nhận tiền thuê của tôi rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây