Chưởng Châu không nhịn được đỏ mắt, nói ra lời trẻ con, Nhiếp Minh Dung không nhịn được cười rộ lên: “Sao lại giống như đứa bé vậy, đều là do Phó Cánh Hành chiều em mà…”
“Chị, bây giờ chị còn yêu anh Cố không?”
Chưởng Châu ôm cánh tay chị cả nhẹ nhàng hỏi một câu.
Nhiếp Minh Dung ngẩn ra, theo bản năng lúc đầu: “Châu nhi, chị đã không còn thích anh ấy nữa nhưng anh ấy luôn có một vị trí trong lòng chị…”
Cô đưa tay vén mái tóc trên trán, cúi đầu nhìn chằm chằm ly nước trái cây: “Có lẽ em không hiểu vì sao chị lại như vậy… với chị mà nói thật ra anh ấy giống như em và Minh Lãng vậy, chị muốn công việc của anh ấy suôn sẻ, gia đình hạnh phúc, sống lâu trăm tuổi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây