Để cho cô nhìn những đôi giày đẹp này mà không lập tức đeo vào chân, còn không bằng trực tiếp giết cô!
“Giày của Nhiếp tiểu thư... rất đẹp.”
Trần Triều Sinh trầm mặc mấy giây, bỗng nhiên ngước mắt lên nhìn về phía cô, chậm rãi nói một câu.
Minh Dung có chút chột dạ, nhưng từ trước đến giờ cô càng chột dạ đầu càng ngẩng cao, anh nói như vậy, cô hơi lúng túng bước chậm lui về phía sau một bước, nhưng nâng cằm lên, âm thanh uyển chuyển nói: “Đồ đưa đến, xử lí như thế nào là quyền của tôi. Trần tiên sinh... sẽ không muốn muốn lấy lại chứ?”
Trần Triều Sinh cắn răng, cười lạnh một tiếng: “Đương nhiên, chẳng qua là tôi cho rằng người cao ngạo như Nhiếp đại tiểu thư, sẽ không đeo mà thôi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây