.
Trần Triều Sinh cúi đầu, múc một thìa cháo, nhẹ nhàng thổi vài cái, lúc này mới đưa đến bên miệng Minh Dung, chậm rãi nói một câu: “Diệu Diệu trước đây lúc mới đi theo anh chẳng thân cận với ai cả, anh chỉ đành tự tay chăm sóc nó vài năm, sau đó mới một mình ra ngoài lăn lộn.”
Lúc anh nói lời này khi thanh sắc thản nhiên, coi như chỉ là lơ đãng nhắc tới mà thôi, mặt Minh Dung lại bỗng nhiên sụp xuống, cháo vốn thơm ngon cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị.
Trần Diệu thích Trần Triều Sinh hiển nhiên không phải một hai ngày, còn cầm tay còn ôm anh, hóa ra hai người còn có một đoạn quá khứ như vậy, năm đó dốc lòng chăm sóc cô ấy như vậy, người ta trưởng thành có tình cảm với anh cũng là chuyện bình thường, huống chi, Trần Diệu còn chưa đến hai mươi kìa, cô nhóc nũng nịu không phải càng khiến người già nào đó vui vẻ sao?
Minh Dung không biết chính mình vì sao lại có chút buồn bực không nói lên lời được kia, chính là anh nhắc tới Trần Diệu, cô lại nghĩ lại tình cảnh Trần Diệu chăm sóc anh bữa trước.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây