.
Trần Triều Sinh đẩy cửa đi vào, vừa nhìn liền thấy bóng dáng yểu điệu của cô đứng đó, anh không phải người mù đương nhiên nhìn thấy bộ dạng muốn chạy trốn của cô liền trầm mặt.
Nhiếp Minh Dung không nhìn Trần Triều Sinh, Chưởng Châu thấy sắc mặt người đàn ông đứng ngoài cửa nhìn rất khó coi liền cuống quýt kéo tay áo Nhiếp Minh Dung, chớp chớp mắt với cô: “Hai người nói chuyện thật vui vẻ, em và Cánh Hành đi trước.”
Nhiếp Minh Dung theo bản năng quay đầu nhìn ánh mắt nặng nề, đôi môi mím chặt của Trần Triều Sinh không nhịn được hoảng sợ, túm chặt cánh tay Chưởng Châu, nhỏ giọng nói: “Không được, Châu nhi, em không thể đi, chị không còn gì để nói với anh ta cả...”
“Chị à...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây