.
“Nhiếp Minh Dung!” Trần Triều Sinh trầm mặt, dùng một tay kéo chăn ra, trên đầu ngón tay nhỏ nhắn, tinh tế của cô rách ra một miếng thịt, máu không ngừng ra bên ngoài mạo hiểm huyết.
Khi trong lòng phát hoả, máu càng khó ngừng chảy, chỉ là một miếng thịt, máu hơi nhiều một chút thôi, Trần Triều Sinh nhìn tay cô, trên người, trên chăn có vài vết máu, vẫn cảm thấy tim bị vò nát...
Anh thận trọng nâng tay cô lên: “Em đừng lộn xộn nữa, để anh xử lí vết thương. “
Nhiếp Minh Dung khóc thút thít, cố chấp rụt tay lại, Trần Triều Sinh bỗng nhiên nổi giận, một cước đạp lăn cái bàn ở đầu giường, gầm nhẹ: “Nhiếp Minh Dung!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây