.
“Nhưng sáng sớm tôi không dậy nổi...” Cô sửa bản thảo thiết kế, luôn phải thức đêm, không thể sáng sớm.
“Sáng không dậy sớm, sau đó lại không ăn sáng?” Trần Triều Sinh không khỏi nhíu mày, nhiều năm qua cô sống thế nào, Cố Trường Cẩm không quản sao?
“Trường Cẩm sẽ mua về đặt cạnh giường cho tôi...”
Nhiếp Minh Dung thốt ra, nói được nửa câu, chính cô cũng ý thức được cái gì đó, không khỏi dừng lại, mà đôi lông mày rậm của Trần Triều Sinh cũng nhí chặt hơn, anh bình tính nhìn bờ vai trắng như tuyết của cô, trên vai còn có dấu vết anh lưu lại, rõ ràng cô đã là người phụ nữ của anh rồi, nhưng anh lại có cảm giác mình không giữ nổi cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây