.
Cô rút tay mình ra khỏi tay anh, từ từ lùi ra sau, vẫn như cũ nhìn anh: “Đừng dùng bàn tay đã chạm vào người đàn bà khác mà đụng vào tôi.”
Cố Trường Cẩm đứng đó, đôi mắt đỏ bừng, chút ánh sáng trong mắt tan ra, anh ngẩn người nhìn cô: “Em thật sự không cần anh nữa sao?”
Nhiếp Minh Dung mỉa mai cười nhẹ: “Nếu anh cho là như vậy, vậy thì tôi trả lời anh, tôi không cần anh nữa.”
“Em mất tích ba ngày mọi người không biết em ở đâu nhưng mà anh vẫn luôn đi theo em.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây